‘Nguyệt quang phân minh…’
Lý Hi Minh cuối cùng cũng nở một nụ cười trên mặt, nhưng chỉ một chút phân thần ấy, lập tức khiến thần thông của lão hư phù. Lão thầm cắn răng, toàn tâm toàn ý thu lại thần diệu. Không biết qua bao lâu, ánh sáng trước mắt mới dần dần ổn định.
Nếu vừa rồi ngọn lửa chỉ có chút tạp sắc, giờ khắc này lại tựa như trên song cửa sổ đã điểm một lỗ nhỏ, chiếu rọi ra ánh trăng trong trẻo, ổn định. Lý Hi Minh lúc này mới thả lỏng tâm thần, cẩn trọng thu lửa xuống, đặt bên lò ôn dưỡng.
“Hô…”